- Một cây đàn lia như thế chẳng mấy chốc anh sẽ có được thôi. Những kẻ đầu đảng bị giết chết, còn một số khác trong đó có tôi bị dẫn về Damacus bán làm nô lệ. - Giàu đến thế kia ư! – Bansir sửng sốt.
Tôi thích làm việc và muốn được làm việc siêng năng. Đánh giá điều này như thế nào tùy thuộc vào các bạn. – Trong suốt cuộc đời, tôi đã từng chứng kiến rất nhiều người theo đuổi chí hướng riêng của họ trong các lĩnh vực như kinh doanh thương mại, khoa học, nghệ thuật; và không ít người trong số đó đã đạt được thành công.
Tôi nhìn vào khoảng không trước mắt. - Thế không phải do số mệnh quyết định người này giàu có, còn người kia phải cam chịu cuộc sống nghèo hèn sao? Ông hãy làm ơn giải thích điều này cho chúng tôi hiểu. Dabasir có vẻ như phớt lờ trước tình cảnh của Tarkad.
Thấy thế, Arkad nói tiếp: Cách đây bốn mươi năm, Sharru Nada đã từng ganh tỵ với những con người này! Ông ước gì mình được thay thế chỗ của họ! Nhưng sau bốn mươi năm, địa vị của ông và họ thật khác hẳn. Sasi là một gã bặm trợn và thô lỗ.
Nomasir đỡ lấy một túi và đặt nó lên sàn nhà, trước mặt cha của mình, rồi nói tiếp: Tuy nhiên, tôi nhanh chóng thất vọng khi nghe bà ấy nói: - Do thần biết nắm bắt những cơ hội tốt đến với mình, tất nhiên mọi thần dân trong vương quốc của bệ hạ cũng có những cơ hội đó nhưng họ đã không biết nắm bắt chúng.
Các bạn nên biết rằng, giờ đây ở Babylon có nhiều vàng hơn các bạn nghĩ và số vàng đó đủ cho tất cả mọi người. - Đó là sự thật, Kobbi à! Cho dù cuộc sống của chúng ta chưa được như ý, nhưng chúng ta không hề muốn năm này sang năm khác phải sống những chuỗi ngày như kiếp nô lệ. Và đáng tiếc là tôi đã để vuột mất nó.
Nếu cháu muốn đến Nippur thay ta làcông việc đó, thì ta sẽ xem cháu như là một đối tác làm ăn và sẽ chia cho cháu một phần tài sản của ta sau này. Ông ấy hứa quyết tâm sẽ làm theo những lời khuyên tốt đẹp của tôi. Hàng ngày, anh được choàng lên người tấm mền sặc sỡ và chẳng làm gì ngoài việc mang ông chủ đi đến nơi nào ông ấy thích.
– Anh biết đấy, nếu tôi có hai đồng bạc, thì đó chính là tất cả gia tài của tôi – là toàn bộ tài sản của cả gia đình tôi. Tôi không muốn chuốc lấy gánh nặng từ người anh rể của tôi. - Anh là một người may mắn do được ông Algamish xem như là một người thừa kế của ông ta.
Nhân đêm nay có cha ngồi ở đây, con xin đọc lại năm quy luật vàng chứa đựng tất cả sự khôn ngoan của cha. Nhưng nếu trật, thì hẳn nhiên chúng ta thua đứt. Như thế, con cháu của tôi sau này cũng không ai bị khinh miệt về những bất hạnh của cha ông chúng.
– Hadan Gula cất giọng chân thành. Hãy nhìn vào những người già và đừng quên rằng đến một ngày nào đó, bạn cũng sẽ già yếu như họ. Tôi thường mua những chiếc áo đẹp, sang trọng để tặng vợ tôi.