Mất chứ không phải biến mất. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem…
Lát sau tôi lẻn xuống. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Nhà văn ngồi lại một mình. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.
Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.
Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Nhưng không phải là tất cả.
Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.
Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Để chỉ ra chúng ta đều khổ.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Là dông dài, là ngắn ngủi. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng.
Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Đúng mà cũng không đúng.
Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.