Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua.
Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời.
Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Sáng nay chép bài một tí.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Và thế là xảy ra những thảm trạng.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Đúng mà cũng không đúng. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.
Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh.