Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Bao người làm được sao mi không làm được.
Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Mực thước và tự nhiên.
Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.
Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
Rồi thể hình tính sau. Nháy: Chiều đi đá bóng. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
Cái bút này vỏ kín như bưng. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.
Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.