Chẳng hạn như trường hợp học sinh của tôi, ông J. Bây giờ tôi biết rằng ở đời chẳng ai để ý đến mình cả và có nghe nói gì về mình, họ cũng thấy kệ. Tôi lẳng lặng ngồi xuống ghế mà không ai hay.
Và ông Lincoln lại tìm ông Stanton [33]. Cô nói: "Bây giờ thì tôi chỉ nhún vai rồi bỏ qua". Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển.
Cố nhiến, đó là một bạt tay vào lòng tự phụ của chàng. Ông biết nếu để thất vọng đè bẹo thì ông thành một người vô ích, vô ích cho cả chủ nợ của ông nữa. Tôi xin kể bạn nghe chuyện một người mà tôi nhận có thiên tài về phương diện tu thân: Ông H.
Bây giờ tôi làm việc tại một bàn giấy. Bạn lặp đi lặp lại câu đó thiệt chậm trong 1 phút. Hồi nhỏ tôi toàn chơi với vài đứa bạn trên thượng lương [15] một ngôi nhà bỏ hoang ở Missouri.
Ông Galen Litchfield bây giờ làm giám đốc ở Viễn Đông cho Công ty Park and Freeman. Không đầy mấy tuần sau tôi thấy vui vẻ và treo ở cửa buồng tôi một tấm bảng, cấm không cho hai người vào thăm một lượt. Tuy vậy, phải xét kỹ lời khuyên của cha mẹ.
Và có lẽ họ tin như vậy thiệt, vì khi ta đã muốn tin điều gì thì cơ hồ khó mà không tin nó được. Nếu tôi đã không suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định thì có lẽ tôi đã cuồng loạn vì lo sợ cả buổi chiều chúa nhật, mất ngủ đêm đó, và sáng thứ hai, xuống hãng, mặt mũi bơ phờ, hoảng sợ. Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó.
Nhưng không ai chịu nuôi tôi và em tôi hết. Khi nuôi những tư tưởng chân chính, sẽ thấy công việc đỡ chán nhiều. Tôi hăng hái tới nỗi qua ở Châu u hai năm.
Chủ trương của tôi là dịch sách "Học làm người" như hai cuốn đó thì chỉ nên dịch thoát, có thể cắt bớt, tóm tắt, sửa đổi một chút cho thích hợp với người mình miễn là không phản ý tác giả; nhờ vậy mà bản dịch của chúng tôi rất lưu loát, không có "dấu vết dịch", độc giả rất thích. Tại sao vậy? Tại bà vợ hoặc cậu con nghe lời đường mật của một tên vô lại để nó giựt hết tiền đem tiêu thoả thích. Nghĩ lại cái ngày ghê gớm mà tôi tự tử, tôi muốn la lớn: "Đừng! Đừng! Những ngày đen tối nhất đời ta không lâu đâu - tương lai tới.
Ông khoảng lục tuần mà các hãng bảo hiểm nhân mạng tính rằng trung bình chúng ta còn được sống khoảng 2/3 thời gian từ bây giờ cho đến khi ta còn 80 tuổi. Không nên làm con vẹt. Burton, là một trong hai truyện ấy.
Buổi tối, bạn lại tự xét, tự hỏi câu này: "Ta mệt tới mức nào? Ta mệt, không phải là tại công việc tinh thần mà do cách làm việc của ta". Tôi sợ hoảng khi nghe một đứa bạn lớn, tên Sam White, doạ sẽ cắt lấy tai. Bà Ova Snynder cũng sẽ nói với ác bạn như vậy.