Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Con mèo lại sán vào tôi. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc.
Ông cụ rất phấn chấn. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn.
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.
Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.
Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.