Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu.
Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Cặp giò kia phàm tục quá.
Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.
Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.
Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.
Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.
Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.
Này, lấy cho chú bao thuốc. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.
Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Mình được khóc cho mình.