Tôi biết lần đầu tiên khi nghe đoạn băng đó chắc chắn bạn sẽ thốt lên rằng: Ôi trời! Nghe khủng khiếp quá!. Thậm chí nó còn phá vỡ những ấn tượng tốt đẹp mà trước đó bạn đã cố công tạo dựng. Nào là xem sách tham khảo về lĩnh vực này, hay xem các cuộc đối thoại trên băng hình… Ngoài ra còn nhiều cách thú vị khác nữa.
Rồi Danny hỏi: Thưa chị, con trai của chị thích nhất bài hát nào? Người mẹ trả lời: Ca khúc Dena. Tôi chỉ nói để giúp vui khán giả. Ngay tôi cũng cho rằng việc này rất dễ… thất bại.
Anh chàng giậm chân thình thịch, cụp tay lên miệng làm loa rồi hét toáng lên: Moppo! Moppo! Về nhà ngay! Cậu… đang chết!. Đài phát thanh Miami Dolphins xin kính chào quý vị thính giả! Mời các bạn theo dõi trận bóng giữa hai đội Dolphins và Bills, được chúng tôi tường thuật trực tiếp tại sân Buffalo. Xã hội ngày càng thay đổi, có những giá trị hay đánh giá đã lỗi thời.
Họ không thể chờ thêm được nữa. Thỉnh thoảng chúng ta lỡ nói đến nửa câu và chợt hoảng vì không biết phải kết thúc câu đó như thế nào. Hãy thử đặt mình là thành viên trong gia quyến, lúc ấy bạn muốn nghe những gì? Những điều càng đơn giản, càng thành thật càng tốt.
Tôi biết điều này không dễ dàng. Lúc bấy giờ, thượng nghị sĩ Estes Kefauver là chủ tọa của cuộc hội thảo bàn về chính sách độc quyền và chống độc quyền. Còn ông thì sẽ nói với họ rằng ông chống lại nó.
May là tôi sớm lấy lại tinh thần và trở lại bản năng chân thật của mình. Tôi nhấc máy lên và nghe thấy tiếng lách cách nhịp nhàng cùng giọng nói của một chàng trai trẻ: Xin chào anh Larry, câu lạc bộ Rotary đây. Tôi thích họ là chính họ, tự do suy nghĩ và tự do bàn luận.
Dường như ông có thể phân tích được bất cứ vấn đề nào. Sau cùng, khi vấn đề đã được sáng tỏ thì nhiệm vụ của bạn là khẳng định lại với hai câu hỏi: - Cần tiến hành những việc gì? Ai sẽ thực hiện chúng? Nếu ngay cả chính bạn người điều khiển cuộc họp lại không thể chốt lại vấn đề thì cuộc họp không biết sẽ đi đến đâu. Tại sao thầy không kiểm tra lại sự việc?
Dù không ngồi vào ghế khách mời trong chương trình của tôi, bạn cũng nên rút kinh nghiệm từ họ. Nếu chúng ta bị khớp trước đám đông, nếu chúng ta e dè và lúng túng thì không thể làm nên trò trống gì được. Ông không chỉ chứng tỏ mình là một người theo kịp thời đại mà còn là một con người của thời đại.
Tôi trả lời: Tôi không có đề tài nào cả. Trước một đại lễ như vậy, các nhà tổ chức đã đặt cùng lúc hai sân khấu, đẩy chúng lại kề nhau nhưng vẫn còn dư ra một khoảng nhỏ. Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ.
Tôi xin chịu trách nhiệm. Bởi khi lắng nghe tôi sẽ học hỏi được rất nhiều. Một chàng trai trong độ tuổi hai mươi đôi khi hành động mà không ý thức được hết trách nhiệm.