Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Anh dạy em, biết, quay ngay. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.
Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.
Dù trái tim đương bề bộn. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Hiện sinh hết thì còn gì là người.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Giữa hiện thực và huyền ảo. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.
Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Nhưng nước mắt không nghe tôi.
Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.