Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa.
Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.
Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.
Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền.
Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.
Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.
Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh.
Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Và chưa thấy phải thay đổi.