Chúng ta thường nghe người ta hỏi làm gì để thành công. “Những người không đạt được mục tiêu thường bị tâm trạng thất vọng chặn đứng. Điều này dẫn đến mặt trái của vấn đề , đó là khi một người có được việc làm rồi, anh ta lại sợ mất việc.
Là người con thứ 5 trong một gia điình có 6 người con, Coring sống với cha mẹ và bà nội, có một sạp bán chuối, giấm, dép bằng gỗ và đủ loại hàng hóa khác. Ông cũng viết lời thoại cho 70 bộ phim của Tamil . Bản án của ông được giảm xuống thành tù chung thân và sau đó ông được đưa lên máy bay sang Mỹ.
Tuy nhiên, tôi ngờ rằng lúc công việc được hoàn thành anh có niềm thích thú và tự hào thầm kín khi nhìn thấy việc làm ấy nổi bật ra sao nhưng chưa một lần nào anh khoe khoang về điều đó. Vấn đề bây giờ là họ không có cửa hàng! Để bắt kịp sự tăng vọt của giá cả thị trường sau ngày giải phóng, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu lại từ đầu, lần này là ở ku phó buôn bán Manila. Việc học của ông phải tạm dừng vì chiến tranh thế giới thứ 2 nhưng ông đã biết tận dụng nó bằng cách mở sạp bán nước giải khát,bánh ngọt và trái cây .
“Khi còn là một người trẻ tuổi, tôi quan sát thấy cứ 10 việc tôi làm thì có 9 việc thất bại. Họ không thê tự tìm ra cho mình một việc làm tốt. Trong trường hợp điển hình là của Liem Liong: chỉ cần một lá thư của ông là các ngân hàng sẵn sàng cho ông vay hàng triệu đồng.
Tất cả những điều này rất dễ hiểu vì bạn đã bị tổn thương về mặt cảm xúc. “Đau khổ vì những cái bạn không có chính là lãng phí cái bạn có” (Sao lúc đó tôi lại dám mạo hiểm với đất đai của cha thế nhỉ?).
Điều họ làm chỉ là sao chép,cải tiến và phát triển những sản phẩm đã có sẵn. Người chủ cửa hàng rất đỗi kinh ngạc Sau đó, lương của ông được tăng lên 800 bath rồi 1000 bath( 26 đo la ) một tháng. Hãy cứ đóng tiếp vai diễn của mình trong cuộc sống,nhưng đừng bao giờ quên đó chỉ là một vai diễn.
“Rất ít ai đi trên con đường dẫn đến thành công mà không bị một hay hai lỗ thủng”. Hôm nay, tôi ca ngợi những thất bại của những năm trước. Nhiều người trong chúng ta cũng gặp phải điều tương tự trong cuộc sống.
Ông đã phải dùng đến đô la cuối cùng. Tôi nhớ mình đã tham gia một số cuộc biểu tình ở Kuala Lumpur vì tôi là một thành viên của Ban chấp hành và cũng vì ham vui chứ không hẳn vì muốn đấu tranh cho các vấn đề đó. Trong chương đầu tiên, tôi đã giới thiệu quãng đời lúc anh chị em chúng tôi còn phải dựa dẫm vào cha mẹ và những gì chúng tôi đã trải qua trong thời gian đó.
Tôi bắt đầu cảm thấy mất tự tin. Bè lũ 4 tên sau cùng bị lật đổ rồi Đặng trở thành “Tân Hoàng đế”. Thất bại sẽ kéo theo những trở ngại và khó khăn to lớn nhưng điều thú vị là nó cũng dành tặng ta cả cơ hội để tiếp tục cuộc đấu tranh .
Lúc ấy một vấn đề mới lại nảy sinh khi chính phủ Nhật đang chuẩn bị chiến tranh đã từ chối cung cấp cho ông những vật liệu cần thiết để xây dựng nhà máy của ông. Họ chỉ biết ngồi trước màn hình cuộc đời mà quan sát như thể không còn cách nào khác hơn chấp nhận nó cứ tiếp diễn như thế mãi mãi. Sau đó, tôi cũng được gửi sang Indonesia để quan sát vì hoạt động của công ty đang gặp phải một loạt vấn đề khác nhau.