Tôi chưa bao giờ thấy ông giận dữ, hay tranh luận nảy lửa và mất bình tĩnh. Nhưng đôi khi, ngay cả những tình huống ngặt nghèo nhất, người ta cũng hài hước một tí để vơi bớt sự căng thẳng. Tất cả mọi người bên ngoài đều có cùng một suy nghĩ: Họ đang làm gì vậy kìa? Có điều gì không ổn? Và những người nghe đài trên khắp Miami sắp sửa tắt radio đến nơi.
Chuyện gì đã xảy ra? Có những cái ngày xưa cấm kỵ thì ngày nay có thể chấp nhận. Thế là chúng bò ra cười sặc sụa, cười đến chảy cả nước mắt. Cha đã mất ba năm về trước.
Anh luôn quan tâm đến thời sự, luôn đi đầu trong những phong trào từ thiện. Nếu không chuẩn bị tâm lý trước thì bạn sẽ thật sự bối rối. Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói.
Herb tiếp tục: Nếu thầy đuổi học chúng em dĩ nhiên sẽ có một phiên tòa. Anh ta nói đề tài này sẽ làm mọi người hứng thú lắm đây. Trong một cuộc trò chuyện nào cũng vậy, nếu bạn lắng nghe người khác nói thì họ cũng sẽ lắng nghe bạn.
Đôi khi chỉ cần nhìn vào bức tranh minh họa là ta đã hiểu ngay những vấn đề phức tạp, rắc rối. Anh biết nhìn nhận xã hội góc cạnh hơn, sâu rộng hơn. Hoặc nếu thoáng thấy người quen ở gần đó, ví dụ bạn đó tên là Stancey chẳng hạn, thì bạn có thể hô lên: Stacey này, bạn có biết Bill không?.
Khi đi phỏng vấn tìm việc tức là bạn đang thể hiện tri thức, năng lực, và cá tính của mình để tìm kiếm một công việc thích hợp. Sau đó tôi đã làm gì? Tất cả mọi việc! Tôi xin phụ trách bản tin thời tiết buổi sáng, làm tường trình chuyên mục thể thao buổi chiều. Đừng chải chuốt câu văn bóng mượt mà sáo rỗng.
Ngay tôi cũng cho rằng việc này rất dễ… thất bại. Cách đây vài năm, tôi được mời làm người dẫn chương trình trong một buổi họp mặt trưa của những quan chức lãnh đạo ở New York. Các nhà chính trị thường có thói quen này, nhất là những lúc bắt đầu.
Cả khán phòng im thin thít, không một lời đáp lại sau câu nói của Shirley. Cả Bob Woolf lẫn Herb Cohen đều có một nguyên tắc chung: Phải tạo nên những chiến thắng thật sự. Nếu cô ấy đáp lại lời bạn thì bạn sẽ có một cuộc nói chuyện thú vị.
Ở cơ quan, bạn thường nói chuyện với họ về những vấn đề gì? Có thể đánh giá họ làm việc như thế nào, hay là họ nên làm cái này, cái kia ra sao… Dĩ nhiên bất cứ người lãnh đạo nào cũng muốn cấp dưới của mình làm việc có hiệu quả. Ở Hope, nỗi ám ảnh không là một chủ đề cụ thể mà là phong cách cụ thể - trả lời mọi câu hỏi hết sức gượng gạo. Tất nhiên, sẽ có những điều không nên đề cập tới, thì đừng nói ra.
Tôi thích gặp gỡ những phụ nữ trẻ trung. Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa. Ngày trước nói dân phương Đông da vàng, ngày nay phải là người châu Á (Asian).