Đời Nã Pháp Luân và Helen Keller đã chứng minh hoàn toàn lời đó. Để trị bịnh ấy, bạn phải phá sức thôi miên đó đi. Tại sao vậy? Vì bà ấy đã bảo hiểm về tật bệnh.
Tuần sau, ông Taylor mang đọc bức thư đó trước máy truyền thanh và nói thêm rằng: "Tôi có cảm tưởng thiếu phụ này không ưa chương trình phát thanh của tôi thì phải". Tôi bèn mở các hộc tủ ra, các hộc đều rỗng không, trừ những giấy mực để trữ. Nếu bạn làm việc về tinh thần mà thấy mê thì chưa chắc đã phải vì bạn làm nhiều đâu, dễ thường vì bạn làm quá ít đó.
Đời Nã Pháp Luân và Helen Keller đã chứng minh hoàn toàn lời đó. Alvarez ở dưỡng đường Mayo thì nói: "Những ung thư trong bao tử sưng thêm hay tiêu bớt đi là tuỳ sự mệt nhọc của bộ thần kinh tăng hay giảm". Muốn được vậy, phải thông minh và chính cái thiên tư đó phân biệt khôn với kẻ ngốc".
Tôi đã trả một giá rất mắc bài học nầy: phải viết những sự kiện đó lên giấy rồi mới phân tích chúng một cách dễ dàng được. Chắc bạn chẳng cho là thật? Tôi xin kể một chứng minh. Kaltenborn, nhà phê bình tin tức nổi danh trêen đài phát thanh, cũng đã có lần phải áp dụng phương sách đó.
Ví dụ như định để một giờ đào hầm ra, nửa giờ san phẳng đống tuyết, mộtt giờ chêm đống thùng xăng cho được vững, một giờ đục những ngăn chứa sách trong bức tường hầm đựng thức ăn và hai giờ để thay một cây ngang gẫy trong chiếc xe". Ông nói: "Từ ngày ấy, mỗi lần khó ngủ ông lại đưa ngược tròng mắt lên và chỉ vài giây sau, tôi bắt đầu hiu hiu buồn ngủ. Ông hiểu rằng nếu không bỏ được ba tật ấy, không thể thành công lớn.
Tôi xin đơn cử truyện một người bán sách thất vọng, ông John R. Khi làm việc, tôi đặt một chiếc mũ màu nâu trên bàn để luôn luôn nhớ rằng thân thể phải mềm như vậy. Đời sống đầy đủ hơn, vui vẻ hơn nhiều.
Ông bảo rằng: "Tháng ba năm 1945 tôi đã học được một bài quan trọng nhất trong đời tôi, học được ở ngoài khi bờ biển Đông Dương, dưới mặt nước hơn 90 thước. Đối với những bà ấy, người ta khuyên mỗi tối nên thảo một chương trình cho ngày mai. Có nhiều người cần phải ngủ nhiều hơn kẻ khác.
Ông nỗ lực làm việc, làm những việc gì mà ông cho là đáng làm, sau đó, mũ ni che tai, ông thản nhiên đi theo con đường đã vạch, ai trách móc mặc ai!". Tôi lại nghĩ rằng người ta trả lương cũng chỉ để tôi làm công việc ấy. Quy tắc 3: Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích.
Tôi trả lời: "Các thư đều phúc đáp cả rồi. Trên địa cầu này, mỗi người chúng ta là một nhân vật mới mẻ, vì từ hồi thiên lập địa tới giờ, chẳng hề có người thứ hai nào giống ta như đúc, mà từ nay tới khi tận thế cũng không sao có được một người thứ hai y như ta nữa. Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần.
Hội bằng lòng nhận, nhưng không tin tài của ông, không chịu trả mỗi tối 5 Mỹ kim, mà chỉ cho ông chia lời thôi - nếu có lời. "Kính lạy Chúa, xin Chúa được mong mỏi được an ủi người hơn là được người an ủi; hiểu người hơn là được người hiểu; yêu người hơn là được người yêu; vì chúng con cho tức là nhận, tha thứ tức là được tha thứ và chết tức là được sinh vào một đời sống vĩnh viễn vậy" [30]. Khi tôi còn là một đưa nhỏ nhà quê ở Misssouri, tôi nghe người ta tả cảnh vạc dầu ở âm phủ mà sợ quá muốn chết ngất.