- Có nhiều người vay tiền làm được như thế không, anh Mathon? – Rodan hỏi lại. Bất chợt, tôi nhìn thấy một điều kỳ lạ xảy ra trước mắt. Do vậy, không chỉ số tiền vốn sinh lời, mà ngay cả số tiền lãi cũng đã thu về cho tôi một khoản không nhỏ.
Mathon để cái hòm trên sàn nhà, ngồi xổm xuống mở nắp bằng cả hai tay và nói: Ông hết sức mừng rỡ, vì từ đây ông ta đã có những đồng tiền riêng của mình. Bởi vì cùng với số lượng thời gian đó, bạn có thể làm việc và trở nên giàu có.
Nhìn đây này, ông ấy đã tin cậy giao công việc mang hàng ra chợ bán cho tôi. Tôi đã dùng những lời lẽ khôn ngoan để phân tích cho bà ấy hiểu, nhưng lại bị bà ta mắng cho một trận. Trước đây tôi có quen một người thợ làm dép tên Ansan.
Cứ từ sáng sớm đến tốt mịt, tôi chỉ biết đầu tắt mặt tối đóng những chiếc xe ngựa sang trọng cho những người giàu có và nhẫn nại chờ đợi, mong ngóng trời đất ngó tới công khó nhọc của mình để một ngày nào đó cho tôi được giàu có như họ. Họ mới có đứa con trai đầu lòng rất kháu khỉnh. – Trong một ngày, nếu anh cày được một công đất, thì anh là một nô lệ làm được việc, và bất cứ ông chủ nào cũng sẽ nhận biết điều đó.
Còn nếu con không được như vậy, cha sẽ hiến tặng tất cả tài sản này cho những người nghèo khổ, người ăn xin và các thầy tế. Chiều hôm nay, Rodan sẽ là thượng khách của ta. – Tôi tỏ lời cám ơn bà Sira.
Nếu tôi chỉ tìm được khách hàng ở hai nơi thì tôi phải cố gắng sao cho nơi thứ ba cũng được như thế, chứ không thể tự nhủ rẳng để đến sang năm mình sẽ bù vào. Và đó chính là lý do để anh có rất nhiều bạn bè xung quanh mình. Để những nguyện vọng của mình được thực hiện, ít nhất bạn phải thành công về mặt tiền bạc.
Thật sự cháu không muốn làm việc một chút nào sao? Sự đảm bảo này dựa trên những nỗ lực làm việc của người vay tiền. - Của Megiddo và của cậu nữa.
Tài sản của ông ấy quả thật rất lớn và tôi không ngừng vận dụng ba quy luật làm giàu nên số tài sản ấy ngày càng tăng lên. - Cháu đã mời mọi người ăn uống bằng số tiền tiết kiệm của cháu ư! Vậy cháu trông cậy họ sẽ làm gì cho cháu nào? Ta đảm bảo với cháu là họ không thể giúp được gì cho cháu cả. Cạnh lều là các kiện hàng được xếp tươm tất với những tấm vải bố chắc chắn bao bọc bên ngoài.
Tôi biết làm gì với hắn ta nữa đây? Ngay cả người cha hiền lành của hắn cũng vì hắn mà tiêu tán hết sản nghiệp. Ba ngày sau, người đầy tớ riêng của bà Sira gọi tôi tới gặp bà. Mặc những lời khuyên lơn, thúc giục của cha, tôi vẫn lưỡng lự không thực hiện công việc đó.
Bà ấy rất xinh đẹp nhưng không giống như những người phụ nữ chịu khó, chịu khổ của chúng ta. Tôi sợ hãi đứng đó, trong khi bốn người đàn bà nhìn tôi từ đầu tới chân. Một lần nữa, Babylon lại trở về với đất, nơi đã sinh ra nó.