Khi đã chuẩn bị xong, James gặp từng nhân viên để giao việc cho họ. Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau: Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu.
- James này, chính Jennifer đã giúp tớ quản lý tốt hơn. - Không đơn giản đâu. Jack, sếp của anh, gọi James lên văn phòng gặp ông.
- James kể ngay trước khi kịp ngồi xuống ghế để mở túi bánh. Điều này giúp ghi nhận những thành công, phát hiện thiếu sót cần khắc phục và rút ra bài học, nếu có. Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc.
Một lần nữa, James lại bước đến bên chiếc bảng trắng. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui. Giờ thì tớ phải tốn thêm hai tuần nữa để làm lại mọi chuyện.
James không còn phải làm việc quên ăn quên ngủ nữa. Josh đã ra một quyết định không chỉ ảnh hưởng đến bản thân anh ta mà còn đến uy tín của cả bộ phận. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả".
Anh không biết phải nghĩ hay nói thế nào cho đúng. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. Vậy cậu đã làm gì để ổn định trở lại?
Tôi tin rằng những chuyện như thế này sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Một tháng trước đây, tôi vẫn không chắc là có nên giao cho cậu không. Bây giờ, khi đã rảnh rỗi hơn, anh muốn giúp mọi người tận hưởng những ích lợi từ việc ủy thác hiệu quả như anh!
- Không đơn giản đâu. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Bên cạnh đó, sức khỏe của James bắt đầu báo hiệu cho thấy anh không còn khỏe như trước nữa.
Đối với James, đó là một tuần làm việc tuyệt vời nhất kể từ khi anh nhận công việc mới. - Jones này, quả thật cậu không chỉ là một người anh, một người bạn mà còn là một người thầy của tớ nữa. Và, thật ra tớ cũng đã gặp một chuyện tương tự như thế này.
Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau. - Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn. Giờ thì tôi đã hoàn toàn yên tâm.