Nhưng ta không cho nàng nói. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay
Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.
Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.
Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.
Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Ngồi nghe giảng và chép bài. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng.
Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.