Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Bởi cô ta làm giáo viên. Hiếm người thấy đỏ mặt.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.
- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.
Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa.
Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Còn phải dậy đi học sớm. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.
Chuyển sang máy mát xa. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.
Trong tay tôi không có luật… Và ta bị ức chế liên tục. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Và cô bạn ấy phá lên cười.
Đúng là thân làm tội đời! Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.
Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.