Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra.
Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị.
Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.
Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Và bạn liên tưởng tới Zidane. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.
Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Nhưng thế tại sao ta không sướng? Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.
Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.