Phá vỡ xiềng xích của nỗi sợ thành công và nỗi sợ thất bại. Anh có nghĩ như thế không?” Người chủ công ty, cũng là một người mẹ, tuân theo Dharma của bà và đã hết lòng để gìn giữ sự liêm chính của công ty và đồng thời dạy một bài học nhớ đời cho những người con trai của mình Leslie thì sẵn sàng chịu rủi ro mất chố kiếm sống của mình khi thực hiện nhiệm vụ mà cô được trả lương để làm.
Điều xảy ra vượt quá những giấc mơ điên rồ nhất của cô. Cách thức một võ sĩ đạo sử dụng thanh kiếm của anh ta thì giống như cách chúng ta giải quyết những nhiệm vụ hạng ngày, đặc biệt là nhiệm vụ phải tồn tại. Nếu bà đã cảm thấy mất hứng thú, tìm lại nó là việc của bà.
Mặt Dày, Tâm Đen mô tả quy luật bí mật của tự nhiên vốn chi phối cách hành xử thành công trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Mặc dù thu nhập bình quân một tháng của một công nhân Trung Quốc là 25 USD, các thảm cỏ bắt đầu nở rộ ở các địa điểm công cộng. “Hãy nghiên cứu thật kỹ từ này”, ông dặn: “Nó sẽ tiết lộ cho cô bí mật về đồng tiền.
Giống như phần lớn chúng ta, họ không đặc biệt “quan trọng. Thực sự là, mỗi chúng ta từ giờ khắc sinh ra đã được định sẵn một bản án tử hình chỉ có ngày thi hành là chưa biết. Bởi vì mỗi chúng ta có một năng lực riêng, mỗi người đều có khả năng đạt thành tựu nào đó theo cách riêng của mình không giống bất kì ai khác.
Phòng của tôi ngay bên trên phòng người chết được đặt. Nếu con thực sự đầu hàng trước người, người sẽ khiến con thành một kẻ ăn mày không nhà cửa, vì con không có bạn bè hay người thân bên cạnh. Hoặc là, cuối cùng chúng ta đã đủ chứng minh để từ bỏ chống trả và ngưng không cố sửa chữa tình huống theo quan niệm của chúng ta về “sự đúng đắn.
Không có nó, Mặt Dày, Tâm Đen sẽ không hơn gì những ý định tốt mà không có sức mạnh và khả năng để hành động. Sự mâu thuẫn khiến cho thế giới luôn mới mẻ. Hai bộ kia là hai bộ “qua”, tượng trưng cho những ngọn giáo.
Loài người rất phức tạp. Đúng hơn, nó ăn sâu trong văn hóa xã hội Mỹ hiện tại. Đức hạnh là một điều tinh tế.
Ông tâm sự với tôi: “Khi tôi mới qua tuổi 20, ở San Francisco thời kỳ cuối thập niên 1960, tôi đã làm chuyện buôn bán ma túy vặt vãnh. Bằng cách phớt lờ tiếng nói phán xét bản thân bên trong con người bạn, bạn có thể giải phóng mình khỏi cái bẫy nói rằng: “Phải thay đổi mới có thể thành công. Ngược lại, khi bạn quá lo lắng rằng chiếc bánh sẽ không lật được, bạn dùng nhiều sức quá và kết quả là chiếc bánh của bạn có thể rớt xuống bếp không trúng chảo.
” Không bao lâu cả hai trở thành đề tài đàm tếu trong nước. Mỗi câu khóc than sau lại to hơn và đầy đau đớn hơn câu trước, cho đến khi những tiếng gào hoàn toàn không tin nỗi. Bốn mươi ba năm sau, cha mẹ tôi vẫn ở Đài Loan.
Ông cho bắt giữ ít nhất mười bốn nghìn người, gồm cả một nghị sĩ. Họ nói với người chủ: “Đây chính là điều tuyệt vời nhất trong chuyến đi của chúng tôi. Không tấn công một người lạ tự tin, hùng dũng.