Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Thế có phải đỡ cho cả hai không.
Bà già vục đầu vào thùng rác. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương.
Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả.
Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao.
Người yêu càng quí chứ sao. Tôi bảo: Chào chú. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.
Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Tối, bạn đèo bác vào viện. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.
Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Càng kéo nó càng lùi lại. Bạn có hai giọng chính.
Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Chưa có gì để không thích.
Vật chất? Bạn đâu có. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.
Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Thế giới đầy rẫy những hận thù.