Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Họ ngắm nhau hồi lâu.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Bạn muốn về nhà viết quá.
Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.
Hiếm người thấy đỏ mặt. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Mấy con hổ cũng thế.
Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man…
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.