Màu xanh của bể bơi. Thi thoảng viết nhưng không tiện. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc.
Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…
Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Mà lại nghĩ về con người.
Thế giới đầy rẫy những hận thù. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau.
Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.
Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.
Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Nên bạn bỏ qua như không. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.