Max suy nghĩ về những gì Jim vừa nói. Chắc anh mất trí rồi. Nhìn kìa, mảnh đất này thật tươi tốt và màu mỡ làm sao! Nhìn kìa! Đó là dòng suối nhỏ mà tôi đã đào từ nơi Bà chúa hồ đến đây.
Thần Ston trú ngụ trên đỉnh của Núi Mẹ, một ngọn núi cheo leo đầy những hòn đá tảng gai góc. - Anh mất trí rồi hay sao, Sid? Bộ anh điên hay sao mà lại đi làm việc như một con trâu để tạo ra cái khu đất chỉ có vài mét này nếu anh chẳng hề biết được là cây bốn lá có mọc ở đây hay không? Anh không thấy là khu rừng này rộng hàng triệu lần mảnh đất bé tí này hay sao? Anh ngu ngốc hay anh có vấn đề gì khác? Anh không hiểu được là những việc anh làm chẳng có ích gì trừ phi có một người nào đó bảo anh chính xác vị trí mà cây bốn lá sẽ mọc. Xa xa một chút, Nott thấy Sid đang nằm nghỉ với thanh kiếm trên tay, kế bên là con bạch mã được buộc vào một gốc cây đang canh chừng giấc ngủ cho Sid.
Và tôi tin rằng mình sẽ làm được. Có rất nhiều Cây Bốn Lá thần kỳ, có cả phần cho ngươi, thế nhưng ngươi đã bỏ cuộc: ngươi đã đánh mất niềm tin vào điều tốt, vào chính bản thân mình. Có lẽ mình nên lên trên ấy.
Thất bại và cơ hội này quá lớn - sẽ không bao giờ có một dịp nào như thế này nữa. "Thật là một thứ bụi bặm nhớp nháp, khó chịu!" - mọi người càu nhàu. Màn đêm chầm chậm buông xuống dày đặc.
Ngươi sẽ không bao giờ tìm được một cây bốn lá trong khu rừng này. Đơn giản chỉ có thế mà thôi, có đúng vậy không? Nott chẳng biết phải làm gì nữa.
Điều quan trọng nhất mà tôi đã có được không phải là sở hữu cây may mắn này, mà chính là bài học tôi đã nghiệm ra trong hành trình tìm Cây Bốn Lá thần kỳ. Anh lúc nào cũng muốn mọi chuyện dễ dàng thuận lợi. Một hôm ông tụ tập tất cả các hiệp sĩ của vương quốc tại vườn hoa trước lâu đài và nói:
Còn nếu Người không muốn nói chuyện bây giờ thì con sẽ quay lại sau ạ. Sau khi nói chuyện với thần Ston, Nott chán nản bỏ đi tìm một chỗ ngủ qua đêm. Cuốn sách được xuất bản đầu tiên ở Tây Ban Nha vào tháng 2/2004.
Sid dành phần lớn những năm tháng của đời mình để truyền lại cho các hiệp sĩ lẫn người bình thường những bí mật để có được sự may mắn. Sid nhận thấy rằng cái mà bà thiếu lại chính là cái mà chàng đang cần: một dòng suối. Giọng cười của bà vừa chói tai vừa sâu thẳm và vang xa tới hàng vạn dặm.
Văng vẳng đâu đây là tiếng thần Ston cười giễu cợt. Những tán lá dày đặc tầng tầng lớp lớp phủ lên nhau khiến ánh nắng mặt trời không thể nào xuyên qua được, vì thế quanh năm khu rừng trông thật u tối ngay cả lúc ban ngày. Những hạt giống may mắn của Cây Bốn Lá thần kỳ đã rơi xuống.
Nghe xong những lời thần Gnome nói, Sid lặng im suy nghĩ. Tốt nhất là ngươi hãy nhanh chóng quay về lâu đài hay đi cứu một cô nương nào đó đang trong vòng nguy hiểm đi. Chàng cảm thấy hạnh phúc làm sao.