Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.
Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.
Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Trước đây, bạn từng rất khỏe.
Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.
Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia.
Mọi thứ đều không mới. Trượt theo hai bên má. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Có điều, em chã thích. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều.