Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi
Ta cõng nàng đi trên sóng. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng.
, bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình.
Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Coi như không có chuyện gì xảy ra. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.
Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.
Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Cả món tinh thần cũng thế.
Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào.
Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.