Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Cô gái bảo: Vô duyên.
Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Tôi và thằng em lại về. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm
Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Cảm thấy khỏe hơn một chút.
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Viết thế đủ chưa nhỉ. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Bạn cũng đang ganh đua với họ. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó.
Vứt béng cái chuyện này đi. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi.
Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Đi đâu cũng vất vả. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.