Những con người nghèo túng của xã hội chúng ta , những người phải bỏ học nửa chừng, những người không có cơ hội vào đại học , không có quyền lựa chọn . Nhưng điều tôi thật sự muốn nói ở đây là đáu tranh,dù thuộc về thể chất hay tinh thần ,luôn giúp chúng ta phát triển cả về thể lực lẫn tinh thần. Hầu hết mọi người đều có thể làm những điều hết sức phi thường nếu họ có đủ tự tin để đương đầu với các thử thách.
Nghe xong, người phụ nữ lập tức đi tìm giống mù tạc thần kì ấy. Điều quan trọng nhất là Tiến sĩ Mahathir Mohammad, hồi ấy là Phó Thủ tướng và cũng là Bộ trưởng Bộ Thương mại và Công nghiệp, đã nhận lời khai mạc hội nghị. Khi đứa co gái duy nhât của bà chào đời, bác sĩ đỡ đẻ đã phạm một sai lầm nghiêm trọng là kéo đầu con bà làm cho não và đầu của nó bị biến dạng, làm cho cô bé không thể nói và đi lại được.
Có một giai đoạn chỉ tí xíu nữa thôi,ông đã phải ở sau song sắt nhà tù. Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó cũng dẫn đến kết cục là sự sỉ nhục mà xã hội “dành cho” sự thất bại, điều này dẫn dắt ta trở lại với những gì tôi đã nhắc đến trong chương trước – xã hội đã áp đặt một giá trị hết sức thấp kém và tiêu cực lên kinh nghiệm thất bại. Bà rất vui mừng vì giờ đây số mệnh đã trả lại cho bà một bé trai sau cái chết của cô con gái.
Xe của bà bị lật trên khúc quanh đường cao tốc và đâm sầm vào một vài trụ điện. Sự thật là có nhiều phương tiện vận chuyển khác nhau giúp ta đến đích trong cuộc sống. Một nghiên cứa khác cho thấy những người đã từng tình nguyện làm việc ít nhất 1 lần 1 tuần sống lâu hơn 2,5 lần so với những người không làm việc tình nguyện .
Việc học của ông phải tạm dừng vì chiến tranh thế giới thứ 2 nhưng ông đã biết tận dụng nó bằng cách mở sạp bán nước giải khát,bánh ngọt và trái cây . Khi đi trên đường không ai thèm chú ý đến tôi. “Dường như tự nhiên thường hạ gục các cá nhân bằng vận rủi để tìm ra ai trong số họ sẽ tiếp tục gượng dậy và đấu tranh”.
Trong một chuyến đi làm ăn đến Seoul, Kim đã nhìn thấy sự đau khổ của người dân do nền chính trị tồi tệ gây ra. Chủ tịch Hồ Chí Minh tên là Nguyến Sinh Cung, sinh ngày 19/5/1890 giữa lúc Việt Nam là thuộc địa của Pháp. "Có lẽ người Mã Lai cho rằng bằng cách nắm lấy điều dễ dàng ,họ sẽ không cần phải đối mặt với những thử thách mà các cộng đống khác đang phải đương đầu như :chiến tranh,nạn đói và cảnh « nghèo rớt mùng tơi ».
Trong lúc đang bị cầm tù, cô được trao giải Nobel về hòa bình năm 1991 vì đa từng lập nên một tổ chức giáo dục để gips đỡ những người dân Myanmar. Hãy hình dung xem khi cả dân làng biết được sự thật, họ đã cảm thấy xấu hổ đến mức độ nào. Kết quả nghiên cứu cho thấy,hơn 1 phần 3 người trưởng thành chỉ bỏ ra 20 phút mỗi tuần để tập thể dục nhẹ và chỉ có không đến phân nửa đã từng tham gia các môn thể thao dùng nhiều thể lực.
Ông còn có 1 khả năng hiếm thấy là có thể vượt qua tất cả các trở ngại và đạt tới đỉnh cao . Cô vẫn tiếp tục sự nghiệp và trở thành "nữ hoàng của sân khấu Mĩ" dù không cao lắm! “Nhiều người ra ngoài là bị đẩy nhiều hơn là vì bị kiệt sức”.
Nếu bạ không là số một hay ở trong tốp 5 người sáng chói nhất, bạn đã thất bại . Vài năm sau đó, tôi đã tìm ra “kỹ thuật giải đề thi”! Suốt thời gian đó, tôi quan niệm rằng đến trường là để tích lũy kiến thức chứ không phải là để học cách trả lời câu hỏi cho đúng. Phải chăng điều đó được coi là một chân lí, nhưng không thực sự áp dụng nó vào trong cuộc sống của mình?
“… Lòng can đảm để tôn trọng sự thật mà ta đã biết , kế đến là lòng can đảm để đối mặt với chính mình , với sự thú nhận tất cả những sai lầm mà ta mắc phải –các sai lầm chỉ là tội lỗi khi không được thú nhận. Tia chớp lóe lên trên đầu họ. Họ cũng đương nhiên là nhóm tích lũy tài chính nhiều hơn bất kì ai.