Chúng chỉ thích rong chơi suốt ngày và luôn để việc cần làm hôm nay đến "ngày mai" mới làm. - Ta còn đang suy nghĩ. Đột nhiên một giọng nói thét lên làm chàng giật nảy mình, và ngạc nhiên thay, nó đến từ.
Chàng đã biết những yêu cầu cần có của một cây bốn lá và chàng đã cung cấp đầy đủ những đòi hỏi đó. Đôi khi tạo ra những điều kiện mới là một công việc thật nhọc nhằn nhưng. - Hỡi Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây - ta đang nói chuyện với bà.
Sự khác nhau này có lẽ chẳng mấy người chú ý đến, nhưng đối với Sid thì khác. và nhìn, nhìn thêm này. Anh đã làm gì sai nào? Sao anh lại thấy khổ sở đến thế? Anh tự hỏi: "Ta xứng đáng có được may mắn.
Với tài năng của mình, cha tôi ngày càng khuếch trương nhà máy đó lên. - Tại sao nó lại là sự may mắn thật sự? Chúng khác nhau ở chỗ nào? Phải biết tin vào chính mình.
Max thấy thế liền vội nói: Để có được may mắn, bạn không nên chần chừ, phải cải tạo, phải tạo ra những điều kiện và môi trường tốt hơn. Chàng nhanh nhẹn bật dậy, bàn tay đặt lên chuôi kiếm sẵn sàng rút ra, mắt mở to nhìn xuyên qua bóng đêm.
Cư dân trong khu rừng này rất lười biếng. Từng phút - từng phút - từng giờ chậm rãi trôi qua. Chắc chắn anh biết là mình sẽ chẳng tìm được một cây bốn lá nào cả nhưng anh không muốn quay trở lại lâu đài một mình.
Rồi chàng quay lại và kiên nhẫn dùng kiếm và tay tạo nên một rãnh sâu giữa hai đường kiếm, chàng đào tới đâu, dòng nước len lỏi ùa theo đến đó, và làm đất mềm hơn. Gia đình tôi mấy đời đều nghèo khó, rất nhiều đêm chúng tôi đã đi ngủ với cái bụng trống không, đói cồn cào. Cúi đầu, im lặng không dám nhìn vào Merlin, Nott xấu hổ quay đầu lặng lẽ bỏ đi.
Nếu chàng tìm thấy Cây Bốn Lá thần kỳ vào ngày hôm sau, chàng cũng sẽ không biết phải làm gì với nó. Từ trên đỉnh núi Nott sẽ nhìn được bao quát toàn bộ khu rừng Mê Hoặc và có thể anh sẽ thấy được Sid đang ở đâu đó. - Không một cây bốn lá nào có thể mọc ở đây được.
- Người thật sự là Mẹ của các loại đá à? Nếu vậy, chắc Người không biết gì nhiều về cây bốn lá, phải không ạ? Bóng đêm đen kịt giăng phủ dày đặc. Nott nhận ra rằng mình chẳng thể nào hỏi thêm được gì nữa, vì thế anh ta leo lên ngựa quay đi và quyết đợi đến ngày hôm sau.
Bất cứ ai lang thang ở đây quá lâu mà không có mục đích nào rõ rệt thì sẽ phát điên lên đấy. Chỉ còn ba ngày nữa mà thôi. Chàng chỉ có thể nhét đầy hai túi lớn treo lên yên ngựa, nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đủ giúp chàng bón được một mảnh đất nhỏ phì nhiêu tươi tốt.