Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Để thoát khỏi nỗi chán chường.
Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.
Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.
Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật.
Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng.
Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.
Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Tớ không biết và tớ cũng biết. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế.
Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi.
Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Cũng là để thăm dò phản ứng. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.