Họ xứng đáng cần nó hơn tôi. Bà có biết ta là ai không? Ta là hiệp sĩ Nott đây. Ai cũng mong muốn có được may mắn và thành công.
Chàng đã mang nước đến cho mảnh đất nhỏ bé của mình bằng cách tạo ra một dòng suối trực tiếp bắt nguồn từ hồ, đồng thời làm giả được phần nào lượng nước đang ứ đọng trong hồ. Anh còn có thể làm được gì khác nữa chứ? Vì thế Nott leo lên ngựa và đi lang thang vô định mãi trong rừng, hy vọng rằng mình sẽ bỗng nhiên may mắn phát hiện được Cây Bốn Lá thần kỳ ở đâu đó. Hông con ngựa tội nghiệp hằn đầy những lằn rôi rướm máu do những cú vút không thương tiếc của Nott.
Sự may mắn do chúng ta tự tạo ra mới là may mắn thật sự, và nó sẽ có thể ở với chúng ta lâu dài. Tôi tìm cậu với niềm tin rằng cậu sẽ truyền nghị lực và niềm tin cho mình. Đột nhiên, từ đâu đến một ông già dáng vẻ mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Max.
Anh tự nhủ đó không phải là sự thật. Tôi đã là người tạo ra các điều kiện để câu chuyện này đến với tôi, để chomay mắn có thể mỉm cười với tôi. Tôi đã từng nhìn qua hầu như tất cả các loại túi xách hồi còn làm ở các khách sạn sang trọng, vì thế tôi biết người giàu thích những loại túi nào.
Sự việc trở nên phức tạp rồi đây! Trong khu rừng Mê Hoặc chẳng có nơi nào có thể lấy được nước ngoại trừ nơi đây. Hôn nay, tôi đã là người tạo ra may mắn cho mình với câu chuyện kỳ lạ. Nott chẳng biết phải làm gì nữa.
Tôi tìm cậu với niềm tin rằng cậu sẽ truyền nghị lực và niềm tin cho mình. Một cái cấy khổng lồ, già cỗi chiếm lấy tầm mát chàng khi đến nơi. Thật vậy, những người mong muốn có may mắn luôn tin rằng họ có thể tìm thấy nó dễ dàng mà không phải mất nhiều công sức gì.
Chàng muốn cảm ơn ông thật nhiều. Hành trình tới được khu rừng Mê Hoặc quả là một chặng đường rất dài và mệt mỏi. Tôi luôn có trách nhiệm về tất cả những việc diễn ra quanh mình.
Ngay mai, theo giấc mơ của Sid, Cây Bốn Lá thần kỳ, loài cây mang lại sự may mắn vô tận sẽ mọc lên trong khu rừng Mê Hoặc. Sid hết lời cảm ơn thần Gnome. Tiếng kêu ghê rợn phát ra từ con cú của Morgana - mụ phù thủy hắc ám.
- Cái gì? - Nott la lên, không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Ta đã hơn hai ngàn năm tuổi rồi. Chàng đi rất khẽ, rất khẽ nhưng đột nhiên chàng vô tình dẫm phải một con ốc sên vàng làm nó ré lên một tiếng thất thanh.
Ở độ tuổi sáu mươi, sau bao thất bại đắng cây và tuyệt vọng, ông vẩn nở được một nụ cười hồn nhiên. Ngày cứ tàn dần nhưng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Ta sẽ mang nó về đây.