Nhưng ngạc nhiên thay, sự thật không phải vậy, chúng tôi là những học sinh tiên phong hay nói khác hơn là vật thí nghiệm trong một ngôi trường không có nổi phòng học. Cuộc đời chúng ta ví như chiếc máy bay sẽ đi lạc hướng liên miên . Nhưng định mệnh đã giáng cho bà một đòn nữa.
Hãy xem xét phát biểu dưới đây của Albert Einstein và bạn sẽ biết tại sao có một giấc mơ hay một ý tưởng mới sau mỗi lần thất bại lại là điều cực kì quan trọng: Vâng, nếu bạn không nhượng bộ mà cố gắng, cố gắng và cố gắng thì cuối cùng chiến thắng sẽ thuộc về bạn. Khi đó ngài sẽ ban phúc cho bạn nhiều hơn”.
Nhưng phải chăng tất cả những giây phút hạnh phúc đều tuyệt vời và những khoảnh khắc đau khổ tệ hại? Vấn đề không phải là bạn rơi xuống mức nào mà là bạn đã nhảy cao lên bao nhiêu! “Cuộc sống là một cuốn phim mà bạn xem chỉ bằng đôi mắt của chính mình.
ở tuổi 52, vị giáo sư người Anh bị bại liệt vì bệnh tế bào thần kinh vận động và cơ bắp bị teo, được đánh giá là nhà vật lí lí thuyết sáng chói nhất sau Eibstein. Không phải chúng ta được sinh ra để làm việc cho đến ngày chết đi. Sau đó, chúng tôi đi tới một bước ngoặt.
HỌ NÓI ĐIỀU ĐÓ CHỈ XẢY RA TRONG TRUYỆN KHOA HỌC VIỄN TƯỞNG. Năm 1969, tôi lại trải qua một kinh nghiệm nhớ đời khác. Hãy nhớ rằng một con rắn không thể lớn nếu lớp da cũ của nó không được loại bỏ.
Tôi không biết đích xác sự việc bi thảm ấy đã tác động đến họ như thế nào – liệu những lý tưởng mà họ theo đuổi có còn được lưu giữ trong những trái tim khổ đau của họ không? 7% vấn đề là sự thật. Trước tiên ,hao phải được ép kĩ trước khi ta có thể lấy được tinh dầu của nó.
Sau đó, chúng tôi đi tới một bước ngoặt. Bất kể chỗ làm có xoàng xĩnh như thế nào , công việc có bé xíu như thế nào hay những người khác đối sử thô lỗ như thế nào với mình,dường như điều đó không làm anh bận tâm. Những người đi lên từ sự khó khăn vất vả luôn cố gắng hết sức mình để làm cho mọi việc trở nên dễ dàng hơn đối với con cái họ và như vậy, họ đã vô tình phủ nhận phương pháp đấu tranh và tự khẳng định đã phát huy tác dụng tích cực trong cuộc đời của họ” _ CHARLES KETTERING
Hôm nay, tôi ca ngợi những thất bại của những năm trước. Sau đó,ông bán sản phẩm thủ công rồi làm thư kí cho văn phòng huyện trước khi theo khóa học y tại Đại học mang tên Vua Edward 7 ở Singapore . Cuộc đời chúng ta ví như chiếc máy bay sẽ đi lạc hướng liên miên .
May cho bà là whisky được cất giữ trong nhà mẹ bà và những hàng dự trữ như sách chưa được kiểm duyệt và các dụng cụ học tập và thiệp vẫn còn đó. “Ồ!Thật ra thì tôi không hề nhìn khi cô múa, nhà biên đọ nói, đó là điều mà tôi nói với tất cả những người mà đến gặp tôi”. Tôi chỉ biết rằng mình có thể đóng góp sức lực cho nơi nào thuê mình.
Mặc dù là một thành viên vừa vụng về, vừa thiếu kinh nghiệm, nhờ có số phiếu bầu cao, người ta bổ nhiệm tôi vào Ban chấp hành của Hội Sinh viên - một thứ “nội các” của cộng đồng sinh viên. Bà cũng là tác giả của quyển sách bán chạy “Motuvasi Memburu Kejayaan” ( Động cơ để đạt được mục đích). Khi nhìn nó cháy một cách bất lực, nhìn thiết bị quý tan thành tro bụi, ông gọi Charles, con trai ông đến và nói: “Đến đây nào Charles! Con sẽ chẳng bao giờ thấy dược cái gì giống như thế này lần nữa đâu!”.