Khi một người nói "không" một cách thành thật và quả quyết thì tiếng đó không phải chỉ phát ở ngoài môi mà thôi đâu. Phương pháp ông giản dị lắm. Bây giờ ta hãy tự hỏi: Những cơn thịnh nộ đó, những lời đay nghiến đó, cái lối bù lu bù loa đó có cải thiện ông Lincoln chút nào không? Một ngàn lần không.
Rồi một đêm, ông nảy ra một ý. Ông thấy đó là một dịp phụng sự một lý tưởng cao cả và trở nên bất hủ. Tờ báo của ngài được các gia đình sang trọng nhất ở Boston đọc.
Ông khách hàng làm ra sao? Ông bằng lòng trả hết cả số tiền, một số tiền quan trọng. Bạn tưởng ông Hurock tranh biện với va sao? Không, ông đã biết từ lâu rằng dùng lối đó với đào kép không được. Cô nói: "Trời phú cho ông cái giác quan về tiết điệu; ông thiệt là người trời sinh ra để mà khiêu vũ".
Xin bạn nghe chuyện nhà viết tiểu thuyết Hall Caine. Một lần cũng vì thói quen đó, suýt gây nên một cuộc đấu gươm. Ông ta kể lại: "Tôi mất hẳn tiếng.
Mỗi cử chỉ của ông, mỗi lần ông chuyển giọng nói, mỗi nét cau mày là cả một công trình luyện tập. Trong một bữa cơm tối, nhà một người bạn làm nghề xuất bản, tôi được gặp một nhà thực vật học có danh. Phải theo lời khuyên của Ford: "Đặt ta vào địa vị người mà suy xét theo quan điểm của người".
Lão Tử cũng đã đem ra dạy học trò. Sau cùng, muốn cho yên chuyện, công ty phái một sứ giả khôn lanh nhất lại thăm con "ác là" đó. Kết quả thiệt khác hẳn với lần trước.
lương y bảo tôi động mạch, bị bệnh thần kinh viêm. Rõ ràng là một tia nắng xuyên qua mây mù. Tôi đe họ nên coi chừng, chứ không thì ngồi tù, vì làm cháy rừng.
Tới mùa hết việc rồi, chúng tôi không có đủ công việc để cậy ông giúp. Tôi cũng biết đó là một sự khó khăn. Tôi ở tại một vùng ngoại ô kế cận Nữu Ước.
Kết quả ra sao? Bà khoe nhiều lần với bạn bè rằng: "Nhờ lòng âu yếm của nhà tôi mà đời tôi là một chuỗi dài hạnh phúc". Như tôi đã nói, lúc mới cưới, cuộc tình duyên đó thiệt đẹp đẽ, vậy mà 48 năm sau, ông Tolstoi đến nỗi hễ trông thấy mặt bà là chịu không nổi. Tôi muốn cầu người đó điều chi ư? Trời cao đất dày! Nếu chúng ta ích kỷ một cách ti tiện đến nỗi không phân phát được một chút hạnh phúc cho người chung quanh, đến nỗi hễ khen ai là cũng để hy vọng rút của người ta cái lợi gì, nếu tim ta không lớn hơn trái ổi rừng, thì chúng ta có thất bại cũng là đáng kiếp.
Khi ly dị Hoàng hậu Joséphine, vì cớ bà này không thể cho ông người kế tự, ông than thở cùng bà trước khi chia tay: "Sự phú quí vinh hoa của tôi, trần gian chưa từng thấy. Ông Adamson nhiệt liệt khen ông đã biết dùng tiền. Chiến tranh đó giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Hy Lạp, là một trong những chiến tranh cận đại đổ máu nhiều nhất.