Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.
Nhưng em thèm được khỏe lại. Có người cười toe toét. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.
Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy.
Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.