Thế mà trong một trăm người, thì có tới chín mươi người không biết đến, trong chín mươi chín trường hợp. theo học lớp giảng của tôi, kể lại cho tôi nghe như sau này: Nhưng nghĩ tới điều đó làm quái gì?
Ông thân ông làm thợ rèn và hồi nhỏ ông học ít lắm. Rất hiếm những người ra ngoài lệ đó. Và "ông Copper" thích được gọi như vậy lắm.
Và khi ông đọc, sống lại những ngày tươi sáng rực rỡ, bây giờ đã tan như mây khói, cả hai đều rơi lệ. Chẳng may, ông thầy đầu tiên dạy nó ca làm cho nó thất vọng: "Giọng mày ca như xé tai người ta". Có nên thử liều hay không? Ông Smith thấy do dự như vậy, ngả lưng trên ghế, mỉm cười nói: "Này ông bạn, tôi biết là ông sợ.
Như vậy thì 100 lần, có tới 99 lần, người ta sẽ đại lượng, khoan hồng với mình, nhắm mắt bỏ qua hết như chú hiến binh ở Lâm viên trên kia. Dù là bữa cơm "của tôi", con chó "của tôi" hay nhà "của tôi", cha "của tôi", nước "của tôi", Trời "của tôi" - cái "của tôi" nào cũng có mãnh lực như nhau hết". Lần này tôi cũng mời, ông ta bất đắc dĩ nhận lời.
Và, các bạn ơi! Nồng nàn làm sao! Ông hùng hồn diễn thuyết trong nửa giờ đồng hồ về tổ chức đó. Tôi tưởng tượng nhà buôn đó tự nhủ: "Nếu ông ta đương gặp sự khó khăn, thì có thể nhờ cậy mình được. Sáng hôm sau, ông Schwab trở lại.
Cái đó cũng là sự thực nữa. nói: "Tôi nhận được bức thư đó, ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên mà cũng vui nữa. Tại tỉnh Springfield, là nơi gia đình Lincoln ở, có 11 ông luật sư.
Vậy muốn được lòng họ, bạn chỉ nên thán thưởng mà nhắc tới nguyên do sau thôi! Ông không cần ai khen ông hết; ông chỉ muốn sao có kết quả là được. Vậy ngày mai, nếu ta muốn cho ai làm một việc gì, ta hãy thong thả suy nghĩ và tự hỏi: Làm sao dẫn dụ cho ông ấy muốn làm việc mình cầu ông ấy được?
Lần thứ ba, họ tiến cử một người khá hơn nhiều, nhưng vẫn chưa được như ý. Nhưng hôm ấy, anh Emile tới không được, mặc dầu tôi có dặn trước. Ta cần phải xử sự như vậy khi nào? Bằng cách nào?.
Làm được như vậy, thì người trong bốn bể sẽ là bạn của ta. Đó là quy tắc thứ chín. Nếu là một nhân vật rất quan trọng, ông viết ngay tên nhân vật đó trên một miếng giấy, ngó kỹ nó, tập trung tư tưởng vào nó, cho nó khắc sâu trong óc.
"Tôi giận sôi lên, ông Wooton nói, người bán hàng thứ nhất có ý cho tôi dối dá; người thứ nhì muốn chê tôi đã mua đồ xấu, rẻ tiền. Bạn không phải là một Coolidge, một Mc. Đàn ông bao giờ cũng muốn lánh mặt một người đàn bà gắt gỏng.