Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Ông lão giật thót mình: Ấm! Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Nói chung là vẫn có thể tung cánh.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Đường thông hè thoáng.
Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Bạn còn phải sống dài dài.
Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác.
Không phải học con phải về đây ngay chứ. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.