Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.
Chưa có gì để không thích. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Còn sót lại những tôi tiếp tục này.
Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.
Cả món tinh thần cũng thế. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.
Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.
Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.
Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán.