Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Từng trang, từng trang… Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.
Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình.
Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Tất nhiên là mệt mỏi. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Tôi cười khùng khục trong họng. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.
Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.
Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục.