Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Đã bảo chả thích viết đâu. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.
Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.
Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.
Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.
Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.