Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực.
Không biết thanh minh thế nào. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.
Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Trẻ con hay người lớn. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ.
Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Là tỉ mẩn, là ào ào. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.
Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Tiếc là tôi không phải quí khách.
Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa.
Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.
Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Tôi cũng tưởng mình đùa. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.